Ở trên đời này, trong thành phố này, bây giờ tôi chỉ có thể tìm tới một người duy nhất có thể biết được lai lịch của người tuổi trẻ kia.

Đó chính là chủ Phúc Duyên Trai kia.

Nhưng bây giờ còn có một vấn đề khó khăn nữa. Quy định của chủ Phúc Duyên Trai này là mỗi người chỉ có thể đưa ra một vấn đề. Cơ hội của tôi đã không còn. Nhưng đây cũng không phải là điều không có cách nào giải quyết, cơ hội của tôi không còn thì tìm một người khác đi là được.

Ví dụ như Dương Thần, ví dụ như bất kỳ kẻ nào, còn không thể sao?

Nhưng tôi vừa hỏi Thiệu Bồi Nhất, mới biết điều này cũng không đơn giản như vậy. Phúc Duyên Trai không phải là nơi người nào cũng có thể đi được. Ý của Phúc Duyên tất nhiên là người có phúc duyên mới có khả năng tới cửa.

Điều này làm người ta không thể nào hiểu được, thế nào mới là người có phúc duyên? Loại người thế nào mới có thể đi vào Phúc Duyên Trai? Thiệu Bồi Nhất mỉm cười và nói, có thể trên đời này chỉ có hai người biết được vấn đề này. Một người là chủ Phúc Duyên Trai, một người là ông trời.

Tôi nghe hắn nói vậy vẫn không hiểu, nhưng Nam Cung Phi Yến lại có một cách nói khác. Cô dứt khoát nói cho tôi biết, Phúc Duyên Trai chỉ tiếp đón hai loại người, một là kỳ nhân dị sĩ trên thế gian, hai là người khổ sở có chuyện khẩn cấp trong dân gian. Nói trắng ra, hai chữ phúc duyên này cũng không phải chỉ người có phúc duyên mới có thể đi, mà người đi qua đó sẽ nhận được phúc duyên.

Cô ấy vừa nói vậy thì tôi lại hiểu rõ. Lúc này, người có thể đi chỉ có Dương Thần.

Nhưng tôi phải tháo gỡ lai lịch của Dương Thần trước đã. Dù sao chúng tôi vẫn không phải quá quen thuộc.

Vì vậy trưa hôm nay, tôi mượn cơ hội đi cùng Thiệu Bồi Nhất tìm tới Dương Thần mời ăn cơm. Chúng tôi tới quán cơm nhỏ ở bên ngoài trường, gọi mấy món thức ăn và vài chén rượu lót bụng, Dương Thần lại kể cho chúng tôi nghe về chuyện của mình.

Nhưng lời của hắn lại làm cho chúng tôi thấy rất bất ngờ. Tôi vốn cho rằng trong nhà hắn có nhiều nhân tài đông đúc, là một gia tộc lớn, không ngờ hắn lại nói với chúng tôi, từ nhỏ hắn đã sống nương tựa vào ông nội mình. Tất cả bản lĩnh hắn học được đều từ ông nội.

Lời này làm cho tôi lập tức có cảm giác đồng cảm, thiện cảm đối với Dương Thần cũng tăng lên. Nhưng tôi cũng rất tò mò, không biết ông nội hắn cuối cùng là nhân vật thế nào mà đa tài như vậy. Các loại nấu nướng đều biết, nghề mộc, thợ xây, trung y, còn biết vẽ bùa, có thể gặp quỷ, đồng thời còn có các loại pháp thuật thần kỳ, ví dụ như làm cho nước cháy, ví dụ như làm cho lớp tường ngoài nhanh chóng mềm đi, ví dụ như chế tạo người bù nhìn kia.

Tửu lượng của Dương Thần không lớn, chưa uống hết một chai rượu đã đỏ mặt, ôm cổ của tôi nói:

- Nói ra sợ anh không tin, ông nội của tôi không phải là người khác thường gì, cũng không phải cao nhân gì cả. Ông chẳng qua là một người giỏi nấu nướng, nghề chính là thợ mộc đấy.

Tôi tò mò hỏi:

- Sao một thợ mộc lại có thể có nhiều bản lĩnh như vậy?

Dương Thần hạ thấp giọng, thần bí nói với chúng tôi:

- Đó là bởi vì trong nhà tôi có một quyển thiên thư tổ truyền của Lỗ Ban.

Nghe đến đó, vẻ mặt Thiệu Bồi Nhất mê muội còn tôi lại suýt nữa nhảy dựng lên. Thiên thư Lỗ Ban chính là một môn bí pháp đã sớm thất truyền, không ngờ ông nội của Dương Thần lại là một truyền nhân của Lỗ Ban.

Trong dân gian có lưu truyền một quyển kỳ thư là Bù Lỗ Ban hay còn được gọi là thiên thư Lỗ Ban, Lỗ Ban Kinh, Lỗ Ban Pháp.

Nhắc tới Lỗ Ban thì gần như ai cũng biết, đó là tổ sư gia của thợ mộc trong thiên hạ, là một nhân vật giống như thần, có rất nhiều phát minh sáng tạo được lưu truyền muôn đời, ở trong truyền thuyết của dân gian có rất nhiều chuyện liên quan tới Lỗ Ban, có thể nói là nhiều không kể xiết, nhưng không có bao nhiêu người biết tới thiên thư Lỗ Ban.

Lúc đầu Lỗ Ban nổi tiếng là một người thợ mộc, nhưng trên thực tế ông không chỉ đơn giản là một người thợ mộc.

Thời cổ đại, Mặc Công nhà họ Mặc rất nổi tiếng, có một thành ngữ Mặc Thủ Thành Quy (bảo thủ không chịu thay đổi) chính là nói về nhà họ Mặc thời Chiến quốc giỏi về canh giữ thành, hình thành quy định và chế độ. Mà ngược lại với nhà họ Mặc, rất nhiều vũ khí công thành đều do Lỗ Ban phát minh ra.

Cho nên Lỗ Ban còn là một đại sư về cơ giới máy móc, mà thiên thư Lỗ Ban do ông truyền lại tổng cộng phân ra làm một bộ thượng, hạ. Trên quyển thượng có ghi chép lại những lời giảng giải tỉ mỉ về rất nhiều công trình làm bằng gỗ, cấu tạo nhà, trang bị máy móc vân vân. Trong các kiến trúc cổ được lưu truyền từ trăm ngàn năm có rất nhiều cái chịu sự ảnh hưởng của thiên thư Lỗ Ban, kết cấu của nó chặt chẽ, cho tới hôm nay vẫn làm cho người ta phải thán phục.

Mà Lỗ Ban đồng thời còn là một đại sư vu thuật. Trong quyển hạ của thiên thư Lỗ Ban ghi lại rất nhiều pháp thuật bùa chú thần bí, trong đó bao hàm toàn diện, mượn phương diện bí pháp vu thuật này có thể khiến người ta vẽ bùa chữa bệnh, giải độc, hóa giải tai kiếp.

Đương nhiên, pháp thuật là dành cho người sử dụng, nó có thể cứu người lại có thể hại người. Trong quá khứ cũng có rất nhiều người lợi dụng bí pháp trong thiên thư Lỗ Ban làm chuyện xấu. Trong truyền thuyết, người học tập thiên thư Lỗ Ban đều sẽ thiếu một môn, không phải tuyệt hậu thì chính là tàn phế, hoặc người thân gặp tai ương. Đây là một loại lưu truyền trong dân gian, một trong những bí thuật cổ xưa đặc biệt thần bí.

Tôi cũng chỉ hiểu biết về thiên thư Lỗ Ban giới hạn như vậy thôi. Đây là tôi nghe được ông nội kể khi còn bé. Tôi nhớ lần đó, ông nội giảng giải có nói là có người tu luyện thiên thư Lỗ Ban mà kết thù kết oán với người khác, lại làm một căn nhà đơn sơ rồi thi triển pháp thuật thổi bay cái nhà đó. Kết quả kho thóc của nhà bị người đó thi triển pháp thuật đã thật sự bị sụp đổ.

Ngoài ra còn có cái gì mà thi triển bí thuật Lỗ Ban có thể làm cho cơm tẻ của người ta không có cách nào sôi. Có thể thay hình đổi vị, điều động được ngũ quỷ, có thể thi triển pháp thuật làm người ta nắm giữ siêu năng lực đặc biệt trong thời gian ngắn, ví dụ như sức lực trở nên mạnh mẽ, lên cây leo tường người nhẹ như chim yến, uống rượu không say, làm việc không mệt,... nói chung rất thần kỳ.

Mà câu chuyện để lại trong tôi ấn tượng sâu nhất là một người cõng một cái đầu heo bước đi, một người phía sau bỗng nhiên bảo với anh ta: Sao anh lại cõng đầu người. Người kia quay lại nhìn thì quả nhiên là một đầu người, anh ta lập tức bị dọa cho hoảng sợ, vội vàng ném đi và bỏ chạy. Mà người đã nói với anh ta câu đó lại nhặt đầu heo về nhà mình để ăn.

Người nhặt đầu heo của người ta đã sử dụng bí pháp của Lỗ Ban.

Trong đầu tôi không ngừng suy nghĩ, đột nhiên rất muốn hiểu rõ sự thật về thiên thư Lỗ Ban này. Nhưng Dương Thần không nói tỉ mỉ cho tôi biết. Hắn mỉm cười nói với tôi, hắn giống tôi, từ nhỏ đã rất tò mò về thiên thư Lỗ Ban này. Nhưng ông nội hắn không muốn dạy hắn, từ nhỏ đến lớn hắn nhõng nhẽo đòi hỏi cũng chỉ có thể học được mấy pháp thuật mà thôi. Về tầng sâu hơn thì hắn cũng không biết.

Tôi không khỏi thổn thức. Nói vậy ông nội của hắn cũng không muốn để cho hắn dính dáng vào quá nhiều. Dù sao pháp thuật này quá thần kỳ, nhưng lại mang đến cho con người quá nhiều tai họa. Từ xưa, người tu đạo đã trái với lẽ trời, nhất định sẽ phạm vào năm tệ nạn và ba khiếm khuyết. Thiên thư của Lỗ Ban quá xảo diệu tới mức quỷ thần khó dò, các loại bùa chú pháp thuật thần diệu vô cùng, như vậy dĩ nhiên sẽ bị trời ghen tỵ. Tôi nghĩ, trong nhà hắn chỉ có ông nội hắn và hắn sống nương tựa vào nhau, chỉ sợ cũng có liên quan tới điều này. Bởi vì học tập thiên thư Lỗ Ban vốn chính là phải thiếu một môn nào đó.

Nghĩ tới đây, tôi bỗng nhiên nghĩ đến mình. Người nhà họ Hàn chúng tôi bị nguyền rủa gia tộc, chẳng lẽ cũng là một sự trừng phạt của thiên đạo sao? Dù sao người của nhà họ Hàn đã nhìn thấy quá nhiều thiên cơ, chẳng lẽ là thiên đạo muốn nhà họ Hàn tôi chết không còn một ai, trong thiên hạ không còn có cấm kỵ sư nữa?

Lại hoặc là sức mạnh của cấm kỵ sư đã kết thúc nên nhất định phải rời khỏi vũ đài lịch sử?

Tôi không nhịn được mà rùng mình một cái, chỉ cảm thấy da đầu tê dại và sởn tóc gáy. Nếu thật sự như vậy, tôi rốt cuộc nên làm sao để đối mặt với sự trừng phạt và xét xử đến từ thiên đạo?

Tôi ngơ ngác sửng sốt một lúc. Hai người bọn họ gọi tôi vài tiếng, tôi cũng không nghe thấy. Sau một lúc lâu, tôi mới dần dần lấy lại tinh thần và lặng lẽ lắc đầu, ném đi suy nghĩ đáng sợ này ra khỏi đầu.

Tôi nghĩ dù sao thiên đạo vẫn công bằng, người của nhà họ Hàn chưa bao giờ hại người, chỉ cứu người, làm cấm kỵ sư mấy ngàn năm để giữ cho thế gian này được thanh bình, làm sao có thể gặp phải đãi ngộ bất công như vậy được. Không, chắc chắn sẽ không như vậy đâu.

Tôi cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại và hít một hơi thật sâu, mỉm cười với bọn họ, trong lòng lại quyết định bất kể thế nào, cho dù thiên đạo thật sự muốn diệt Hàn gia tôi giống như tôi vừa nghĩ, tôi cũng muốn đấu một trận với ông trời bất công này!

Sau khi biết Dương Thần hóa ra là truyền nhân của Lỗ Ban, tôi không có cảnh giác với hắn nữa, lại thêm từ nhỏ vốn hướng tới thiên thư Lỗ Ban làm cho tôi rất tò mò về hắn, không ngừng giữ chặt hắn và hỏi này hỏi kia.

Mà Thiệu Bồi Nhất cũng dần dần có hứng thú với thiên thư Lỗ Ban. Ba người chúng tôi ngồi trong quán cơm nhỏ khẽ nói chuyện từ buổi trưa đến sẩm tối, lúc này mới tận hứng ra về. Mà trong thời gian này tôi cũng biết, hóa ra hôm qua khi Dương Thần quét tường đã sử dụng thuật pháp nhỏ trong phép của Lỗ Ban, nước có thể nhanh chóng thẩm thấu vào lớp ngoài của tường, làm cho nó trở nên mềm ra. Còn cả khi hắn đâm người bù nhìn kia để cứu A Long cũng sử dụng một phương pháp Mộc Công Yếm Thắng trong phép của Lỗ Ban.

Tuy nhiên Dương Thần lại không nói quá tỉ mỉ cho chúng tôi biết. Tôi vốn muốn hỏi phương pháp Mộc Công Yếm Thắng rốt cuộc là gì nhưng hắn không chịu nói, chỉ nói cho chúng tôi biết, chờ có cơ hội thì hắn sẽ dẫn chúng tôi về quê hắn, gặp ông nội hắn. Đến lúc đó có thể biết được bao nhiêu từ trong miệng của ông nội hắn lại phải xem bản lĩnh của tôi thế nào.

Điều này làm cho tôi rất chờ mong và hưng phấn. Nhưng tôi cũng biết đây là lý do thoái thác của Dương Thần nên không hỏi nhiều. Dù sao đây là bí mật trong nhà người ta.

Tiếp theo, mấy người chúng tôi liền chuẩn bị đi Phúc Duyên Trai. Nhưng sau khi tìm được Nam Cung Phi Yến, cô chống nạnh mắng chúng tôi:

- Các người đều uống tới mức mắt đỏ như thỏ thì đi Phúc Duyên Trai thế nào được? Sợ rằng ngay cả cánh cửa cũng không thể nào vào được đâu.

Tôi lập tức há hốc mồm. Lúc ban ngày, tôi quả thật không suy nghĩ nhiều như vậy. Nhưng Dương Thần không để ý, hắn cười hì hì và chuẩn bị chén nước, vẽ đạo phù đốt rồi ba người chúng tôi uống cạn. Sau một lát, mùi rượu liền hết sạch.

Dương Thần đắc ý nói đây là phương pháp giải rượu trong thiên thư của Lỗ Ban.

Tôi giơ ngón tay cái lên khen ngợi hắn:

- Bội phục, đúng là bội phục. Trong thiên hạ quả thật là người tài ba xuất hiện vô số. Chỉ trong trường học nhỏ này, không ngờ cũng có nhân tài ẩn dật.

Nếu đã giải rượu xong, chúng tôi đều rất vui mừng, vì vậy cùng nhau cười vui, kề vai sát cánh đi về phía Phúc Duyên Trai.

 

2.19549 sec| 2435.141 kb